• Danh sách chương
  • Cài đặt
trước tiếp
Hồi 013: Mộ đài Hoạt tử nhân



Tiếng ngân o! o! o! của bà lão hoà với tiếng vo vo từ đằng xa vọng lại.

Doãn-chí-Bình thất sắc ra lệnh cho cá đạo sĩ:

– Toàn thể hãy rút lui lập tức.

Mọi người nghe hiệu lệnh ngẩn người ra, không hiểu tại sao bọn chúng đang thắng thế, bà già kia chỉ ngân mấy tiếng o! o 1 o 1 mà phải rút lui, sợ sệt.

Thì ra, một bầy ong trắng nhấp nhó trong ánh trắng đang tiến đến vun vút. Chỉ phút chốc, bầy ong đã bủa vây trên đầu các đạo sĩ.

các đạo sĩ đã chính mắt trônt thấy Triệu-chí-Kính bị ong cắn đau đớn thế nào rồi nên lúc thấy bầy ong, ai nấy thất sắc, cắm đầu chạy không dám ngoảnh cổ lại.

Đàn ong trắng cố sức bay nhanh đuổi theo.

THấy các đạo sĩ không thể nào tránh nổi ong độc đốt, bà lão mỉm cười sung sướng.

Giữa lúc nguy biến đó, bỗng phía trùng-Dương cũng xuất hiện một đạo nhân râu tóc bạc, hình dung quắc thước, tay cầm một cây đuốc, lửa cháy ngùn khói toả um tùm. chạy đến nung vào bầy ong đốt, Bầy ong trắng bị khói lửa liền bay tứ tán vào rừng hết.

bà lão trông thấy ngạc nhiên, cất tiếngh ỏi lớn ; – lão đạo sĩ kia là ai mà dám cả gan phá hoại bầy ong của ta?

Vị đsạo sĩ ấy, sau khi xua đuổi bầyong, bước đến trước mặt bà lão, vừa cười vừa nó:

– Bần đạo chính là Xích-đại-Thông, kính chào Tôn bà đó.

Tôn bà xưa nay không tiếp xúc với người trong phái võ lâm song vì ở gần Trùng-Dương cung nên có nghe danh Xích-đại-Thông là một tay trong bảy cao sư đại đệ tử của Vương-trùng-Dương, czo thủ trong Toàn-Chân phái.

Thấy Xích-đại-Thông uy dũng như thế, Tôn bà liên tưiứng đến Doãn-chí-bình và các đạo sĩ đồng hạng khác không phải là những tay tầm thưoừng.

trong lúc đó, đằng sau Xích-đại-Thông có một đạo sĩ nói lớn:

– Khưu, Vương sư huynh! Chúng ta có thể dừng chân nơi đây mà không sợ bị ong đốt nữa đâu.

Xích-đại-Thông quay lại nhìn thì thấy Khưũ-ứ-Cơ cà Vương- xứ-NHất, hai người này quần áo còn vương nté bụi đường chưa phai, liền hỏi:

– ủa! Sư huyenh Khưu, vương đã về đến rồi sao. Cuộc du hành có gì lạ không?

KHông đợi Vương xứ Cơ và vương xứ nhất đáp lời, Xích đại Thông quay lại nhìn Tôn bà thì bấy giờ Tôn Bà đá mất dạng.mọi người chỉ nghe trong phía rừng sâu có tiếng cười the thé của bà lão.

Doãn chí Bình nói:

– Xích sư thúc! Chúng ta có đuổi theo chăng?

Xích đại Thông lắc đầu đáp:

– khôn nên! Tổ sư chúng ta đã căn dặn không ai được rừng. Chúng ta nên trở lại võ điện hội kiến rồi lo liệu.

Lúc đó Tôn Bà đã bồng Dương Qua trở lại Hoạt tử Nhân mộ đài.

Qua một cơn biến cố, hai bà cháu càng quyến luyến nhau hơn trước. Dươmng Qua lòng hồi hopọp, không biết Tiểu long Nữ có bằng lòng cho mình lưu trú chăng nên nét mặt dàu dàu.

– Không sao! Cháu cứ yên tâm, bà sẽ tìm cách nói thế nào cho cô nương phải chấp nhận.

kế đó, bà lão dặn Dương Qua ngồi ở phòng ngoài, còn bà vào một mình để bàn bạc với Tiểu long Nữ.

Một lúc sau, Dương Qua chờ mãi không thấy bà lão ra, lòng nó nghĩ mniên man, hết chuyện nọ sang chuyện kia, bụng bảo da j:

– Thế này chắc là Long cô nương không bằng lòng nhận mình ở lại đây rồi. Nếu để Tôn bà cứ ép cô nương tức là mình đã làm phiền lòng luôn cả hai người. Như vậy đâu phải mình báo ân họ.

Nghĩ vậy, dương Qua quyết rời khỏi mộ đài. Nó đứng dậy đi ra.

vừa ra đến cửa thì Tôn Bà đã hơ hãi chạy đến hỏi nó:

– Cháu đi đâu thế? Phải cháu tìm ta chăng?

Dương Qua rơm rớm nước mắt nói:

– Thưa Tôn bà, cháu đi đây! Cháu đã lớn rồi chẳng lẽ cứ làm phiền đến Tôn bà mãi sao?

Tôn bà nói:

– Không 1 Ta phải đưa cháu đến gửi một nơi nào và phải làm thế nào để họ thành tân dạy dỗ cháy mai sau trở nên ngwoif.

Nghe Tôn bà nói vậy, Dương Qua biết Tiểu long nữ không muốn cho nó trú tại mộ đài, lòng nó se thắt, một nỗi buồn vô hạn từ đâu đột nhập vào người nó. Nó cúi đầu nói:

– Cũng chẳng sao ạ? Chãu là một đứa bé hư hỏng thì dầu đến đâu cũng chẳng ai ưa cháu. Dám xin Tôn bà đừng vì tình thương cháu mà phí công.

Lời nói như hờn dỗi ấy đã làm cho lòng bã lão đau đớn.

Bà lão vốn là người nhanh chân nhẹ miệng dễ vui mà cũng dễ cảm động. Sau khi thuyết phục Tiểu long Nữ mà nang cứ nhất định không cho Dương Qua ở lại, bà lão đã có ý giận hờn, bây giờ nghe Dương Qua nói, bà lão gắt lên:

– Thôi được, bà cháu ta cùng ra đi. Cháu ở chốn nào ta ở chốn nấy, miễn bà cháu ta được gần gũi nhau.

Thật ra, tánh tình một bà già có khác. Do cái bất thường ấy mà người đời có câu ” già trẻ đồng nhau “.

Dương Qua mừng rỗ, trố mắt nhìn bà lão tươi cười hỏi:

– Bà thương cháu đến thế sao? Nếu bà đi theo cháu rồi bỏ cô nương cho ai?

Bà lão nói:

– Ta nuôi cô nương từ lúc nhỏ đến giờ. Nay cô nương đã lớn rồi, không cần đến bà cũng được. Còn cháu, cháu quá nhỏ dại, nếu để cháu ra đi một mình tất bị cúng hà hiếp.

Giọng nói của Tôn bà run lên vì cảm động.

Hai bà cháu dắt nhau ra cửa mộ. Trong lúc bực tức, bà lão không đem theo gì cả. Bỗng sực nhớ đến Triệu chí Kính bị thương vì nọc độc, bà lão lẩm bẩm:

– Hắn ta là người ác song cũng chưa đáng tội chết. Nếu không đưa một ít mật ong để cứu hắn thì không thoát khỏi tay tử thần.

bà lão quay vào lấy ra một hũ mật rồi dăt tay Dương Qua tiến bước về Trùng Dương cung.

Bây giờ, Trùng Dương cung tuy đã sửa sang lại rồi song so với lúc trước thì khoong qui mô bằng. Các vách tường, các mái ngói đều kém vẻ uy nghi.

Thấy Tôn bà cứ hướng về phía Trùng Dương cung mà đi, Dương Qua nắm tay bà nói:

– Thưa Tôn bà, tại sao Tôn bà lại đến đó.

Tôn bà nói:

– Ta đến để cho họ một ít thuốc.

Dương Qua tin ở lòng tốt của Tôn bà nên khong có ý nghĩ gì, ngoan ngoãn bước theo.

Chỉ chốc lát, hai bà cháu đến trước một ngôi võ điện, Tôn bà nhảy qua tường nơi chánh điện mà vào.

Bỗng một hồi chuông rung lên làm chuyển động cả núi rừng, Hồi chuống đó là hồi chuông báo động.

Tức thì xa gần có tiếng người lao xao, bầu không khí tĩnh mịch trở nên náo loạn. Tôn bà tuy là người võ nghệ cao cường đảm lược có dư cũng không khỏi rợn người.

Cũng nên biết rằng Toàn Chân môn phái là một môn phái lớn trong võ lâm. Ngày thường lối canh phònh cẩn mật rồi, những ngày gần đây có nhiều biến cố xảy ra nên việc canh phòng lại còn thận tỷọng hơn gấp bội. Bốn bề tmá hướng đều có người canh gác. Hễ trông thấy một bóng người nào bén mảng là lập tức báo động không những ở phía trong các đạo sĩ phân công rõ ràng nghênh địch mà phía ngoài một số đạo sĩ đã bố trí sẵn sàng để bao vây.

Tôn abf thấy sự thế như vậy, lòng bị dao động song vẫn lớn tiếng nói:

– Triệu chí Kính đâu rồi? Mau ra ngay! Ta có chuyện nói vơi ngươi.

Trên nóc đại điện có một đạo sĩ tuổi đã trũng niên ứng khẩu đáp:

– kính thưa tiền bối! Chẳng hay đêm khuya tiền bối có điều gì đến đây chỉ giáo.

Bà lão giơ chiếc bình mật ong ra trước mặt nói:

– Đây là thuốc trị nọc độc ong. Hãy mầm lấy mà mang vào cho Triệu chí Kính.

Dứt lời, bà lão ném chiếc bình mật ong đến cho đạo sĩ đó.

Đạo sĩ đưa tay bắt lấy nhưng lòng bán tín bán nghi tự hỏi:

– Lại cho thuốc ư? sao bà ta lại tốt như thế nhỉ?

Rồi sang sảng nói:

– Thưa tiền bối! Thuốc này là thuốc gì vậy?

Bà lão nói:

– Hỏi làm chi cho nhiều lời, cứ đem vào cho hắn uống tự nhiên sẽ biết.

Lời nói của Tôn bà khiến cho đạo sĩ kia thêm nghi. Hắn nói:

– Tôi chẳng biêt đây là lòng tốt hay ý độc. FFây là thuốc giải hay thuốc ddoocj.triệu sư huynh tôi đối với Tôn bà không được xúng ý mấy, lẽ nào có thể nhận được tấm lòng Bồ tát của Tôn bà?

Tôpn bà vốn tính thẳng, đã đem thuốc giúp người mà bị người ta nghi kỵ lấy làm tức, không kiềm nổi giận dữ, bỏ Dương Qua nhảy lên phía trước giành lấy bình mật ong, quay sang bào Dương QUa:

– Cầm lấy, mở ra!

Dương Qua chẳng hiểu dụng ý của Tôn bà, hể bảo đâu làm đó, nó mở nút bình.

Tôn bà dốc cả bình mật ong vào môm Dương Qua và nói:

– Càng tốt phải không cháu? Bị người ta nghi ngờ là độc dược thì thôi, mình uống hết đi có sao?

Dứt lời, bà cầm tay dương Qua dắt ra phía ngoài tường.

đạo sĩ kia thấy Tôn bà lấy lại bình thuốc cho dương Qua uông biết không phải là thuốc độc nhưng đã trễ. đạo sĩ lại nghĩ đến bệnh tình của Triệu chí Kính nếu khômng có thứ thuốc kia thì khó mà khỏi đưọc, liền phóng đến đón Tôn bà lại, nói:

– Thưa Tôn bà, có gì mà Tôn bà phải giận dữ đến thế? Tôi buộc mồm nói một câu vô lễ xin Tôn bà miến chấp mà ban cho bình thuốc giải độc kia.

Tôn bà nghe giọng nói cuả đạo sỹ càng thêm chán ghét, cười nhạt nói:

– Ta chỉ có một bình thuốc mà thôi, dâu có nhiều mà cho nưqã. nếu Triowuj chí Kính có mệnh hệ nào thì là lỗi ở ngươi tất cả đó.

Dứt lời, bà lão dùng mu bàn tát vào mặt đạo sĩ một cái mắng:

– Ngươi không biết kính trọng bậc tiền bối! Ai dạy ngươi những cử chỉ vô lễ thế?

Cái tát cấy quá mạnh và quá nhanh, đạo sĩ kia không tránh được, để trúng vào phía thái dương đau nhói. Đạo sĩ ngã quỵ xuống đất kêu cứu.

Hai đạo sĩ đứng ngoài nghe tiếng kêu thất thanh biến sắc lẩm bẩm:

– Lại gây rắc rối với vị tiền bối rồi.

Đoạn hai người tiến vào, một người bên mặt, một người bên trái tấn công bà lão.

Tôn bà thấy hai ngườ xuất thủ, biết ngay họ dùng thế trận Bắc đẩu vô cùng lợi hại nên chẳng muốn nghênh chiến, vội cắp Dương Qua nhảy thoát lên tường.

Nhìn về phía chân tường không thấy bóng người, bà lão toan nhảy xuống thì bỗng có một giọng quát lớn:

– Xuống ngay.

Tiếng hét vừa dứt thì bõng một đạo nhân xuất hiện. Hanứ chuyển khí và giơ cả hai tay ra, trong lúc Tôn Bà còn lơ lửng trên không, nhảy chưa xuống đất, tay mắc cặp Dương Qua chân không chỗ dựa để đối phó với đòn chưởng ấy.

Tuy vậy Tôn bà vẫn lách người đi tránh được sức mạnh của đối phương.

Khi Tôn bà xuống đến mặt đất thì lại bị sức công của bày đạo sĩ đánh một lượt, bà lão chỉ còn có cách luig lại để tránh.

Mấy người này dồn cả nội khí ra ép bà lão vào góc tường.các đạo sĩ này thuộc vàop hàng đệ tam đại đệ tử là những tay cự phách, giữ nhiệm vụ đứng phònh thỉ bên ngoài võ điện.

Qua một lúc giao đấu, có lúc tiến, có lúc thoái, bà lão vẫnk hông nao núng. Các đạo sĩ sở dĩ dồn vào được tận góc tường là vì bà lão một tay mắc bồng Dương Qua còn một tay ddể đối phó. Nếu không, bảy đạo sĩ kia không làm sao địch nổi bà.

Qua mười hiệp đấu, người chỉ huy phòng thủ là Trướng chí Quang được biết đối phương không thể nào làm gì hơn được, bèn ra lệnh đốt đèn lên để vây hãm bà lão.

CHỉ mười chiéc lồng đèn ánh sáng đủ làm rực rỡ một phía góc tường.

Bây giờ nét mặt xấu xí của bà lão đượm vẻ buồn lành lạnh làm cho ai troiong thấy cũng phải khiếp sợ.

Trương chí Quang ra lệnh cho các đạo sĩ khép chặt vòng vây chỉ giữ bà lão không cho thoát chứ không tấn công nữa.

Các đạo sĩ được lệnh liền nhảy lùi lại, rút tay về trước ngực để nhận điện lực của mình quy hồi nội thân, đứng giữ thế thủ.

Tôn bà thấy vậy cười nhạt nói:

– Toàn Câhn môn phái vang danh tron thiên hạ, thật chẳng lưu truyền. Mây thanh niên vây đánh một bà già và một đứa con nít, cử chỉ bắt nạt như thế có anh hùng chăng?

Trương chí Quang mặt mày đỏ lên vì hổ thẹn, gượng gạo nói:

– Chúng tôi có nhiệm vụ canh gác nơi võ điện này, bất kỳ kẻ lạ mặt nào đến đều phải bị giữ lại. Bà đã ngang nhiên vào thì phải cúi đầu mà ra.

Tôn bà cười ha hả nói:

– Thế nào? Ngươi bảo ta phải cúi đầu mà ra ư?

Dứt lời, bà lão xông tới đánh vào mặt Trương chí Quang một chuỳ đau nhói lên.

Trương chí Quang không kịp né tránh cú đánh bất ngờ ấy, vận nội công chịu đựng.

Đợi cho hết đau, Trương chí Quang tiến tới một bước nói:

– Có khó khăn gì đâu mà bà phải giận dưqx. Nếu bà làm đúng ba điều kiện này chuíng tôi sẽ mở rộng vòng vây cho bà trở về mộ đài.

Bà lão hỏi:

– Ba điều kiện gì vậy?

Trương chí Quang nói:

– Điều thứ nhất bà phải đưa chai thuốc giải độc để cứu chữa cho Triệu chí Kính. Điều thứ hai bà phải hoàn trả đứa bé kia cho môn phái Toàn Câhn vì nó là đệ tử của môn phái Toàn Câhn, chỉ có những người trong môn pháiToàn Chân mới có quyền định đoạt số phận của nó. Điều thứ ba là bà đã đương nhiên đột nhập vào Trùng Dương Cung mà quỳ gối tạ tộ.

Tôn bà cất tiếng cười hề hề, nói:

– ta cũng phải về báo cho Tiểu long Nữ cô nương rằng các đạo sĩ Toàn Chân không có ai lầm lỗi chi cả chỉ có già này lầm lỗi mà thôi. Thôi lại đây, ta xin cúi đầu đền tội với ngươi.

Dứt lời, bà lão quỳ gối xuống đất làm cho Trương chí Quang không ngờ ngỡ rằng bà đã nhậ lỗi. Bỗng nhiên từ phía sau lưng Tôn Bà, một mũi tên bắn ra trúng vào hàm bên trái của Trương chí Quang. Tên bắn nhanh quá sức, Trương chí Quang không tránh kịp chỉ biết kêu lên một tiếng ” ối trời “.

>>

<<

Top

trước tiếp